Cả đêm phải nằm ngủ
trên ghế sofa khiến tôi
đau ê ẩm lưng. Vừa tỉnh
giấc, tôi đã cầm gối ngó
qua phòng mình xem
"công chúa" của tôi thế
nào. Nhưng vừa mới mở
cửa nhìn vào tôi đã
chẳng thấy cô ấy đâu. Lạ
thật, ko ngờ chủ nhật mà
cô ấy có thể dậy sớm thế.
Nhớ lại mỗi sáng chủ
nhật đèo cô ấy đi ăn thì
cứ phải chờ dài cổ, trong
khi đã phải
đánh thức cô ấy dậy ít
nhất là 3 lần.
"Xoảng" - Âm thanh
vang lên từ dưới bếp.
Biết chắc là cô bé của tôi
lại gặp sự cố do năng
khiếu "vụng về" bẩm
sinh, tôi lao như bay
xuống phòng bếp. Đập
ngay vào mắt tôi là cả
một bãi chiến trường,
nào vỏ trứng, nào cuộng
rau, rải rác từ bàn ra
đến bếp. Tủ lạnh mở
toanh với một đống đồ
ăn đã bị đảo lộn, xới
tung. Và trên bếp ga là
nồi nước đang sôi sùng
sục, dưới đất là cái vung
nồi nằm chỏng chơ. Còn
cô gái của tôi nước mắt
ngắn nước mắt dài với
cái tay rộp đỏ, đau rát.
Tôi chạy vội lại, đỡ lấy
bàn tay cô ấy, khẽ thổi
vào ba ngón tay rát đỏ,
phồng rộp.
- Trời ạ! Có đau lắm ko?
- Ko! - Cô ấy lắc đầu mà
nước mắt cứ chảy dài.
Nhìn tay cô ấy tôi biết là
đau lắm!
- Sao mới sáng sớm mà
em đã vào bếp làm gì? -
Tôi thương lắm nhưng
vẫn cứ mắng cô ấy.
- Tại em muốn nấu ăn
sáng cho anh! Đang đập
trứng, cái nồi nói sôi em
mở vung thế là bị bỏng!
- Sao em ko lót tay hả?
- Em quên!
- Thôi ko khóc nữa! Anh
biết rồi!
Tôi nhẹ nhàng thoa lớp
kem đánh răng lên ba
ngón tay cô ấy! Nhìn đôi
mắt ướt nhẹt và những
vết bỏng đỏ, tôi thấy như
chính mình đang bị đau.
Sao cô ấy lại nấu ăn cho
tôi làm gì cơ chứ! Cô ấy
vụng về lắm, lại có biết
nấu nướng gì đâu. Đau
thế này, mà lại còn kêu
ko! Đúng là cái tính
ương bướng chả bao giờ
thay đổi.
- Lần sau em đừng có
làm mấy cái việc này
nữa! Tự dưng đang yên
đang lành lại vào bếp
nấu nướng làm gì! - Ko
hiểu sao tôi lại to tiếng
mắng cô ấy,
- Em muốn nấu ăn cho
anh mà! Em biết mình
vụng về, ko biết
làm gì cả!... Em là kẻ vô
dụng! - Cô ấy lại khóc nấc
lên! Tôi đâu có ý đó chứ!
Chỉ là tôi lo cho cô ấy
mà giận thôi. Tôi ôm cô
ấy vào lòng, đưa tay đỡ
cái đầu bé nhỏ dựa chặt
vào bờ ngực tôi hơn.
- Anh xin lỗi! Cô bé của
anh đừng khóc nữa! Nín
đi mà! - Cô ấy ôm chặt
tôi hơn, nước mắt đã
chảy cả xuống cổ áo tôi.
Rồi tiếng trách móc nho
nhỏ vang lên: "Em ghét
anh lắm! Ghét lắm!". Tôi
biết là cô ấy ko ghét tôi
đâu mà! Ừ mà sao tôi
ngốc thế, cô ấy đang
muốn thể hiện tình yêu
cho tôi mà! Sao tôi lại
mắng cô ấy chứ! Cô ấy ko
đảm đang, cô ấy vụng về
nhưng chỉ cần mỗi việc
cô ấy làm chúng chứa
đựng đầy tình cảm dành
cho tôi là đc. Tôi khẽ
kéo tay cô ấy ra, lấy thế
hôn lên chán và tìm
đường đến bờ môi hồng
của cô ấy.
Bất thình lình.
- Thôi chết! Nồi nước
trên bếp! - Thế là cô ấy
đẩy phắt tôi ra và lao
vào phòng bếp, bỏ tôi ở
lại chưng hửng với nụ
hôn hụt!
Chúng tôi đến "Khoảng
Lặng" để ăn sáng bởi
Thanh Mai bé bỏng của
tôi kết món sữa chua và
bánh mì ốp la lắm mà.
Đồ ăn đã bày sẵn ra bàn,
việc đầu tiên cô ấy làm
mỗi khi ăn sáng cùng tôi
đó là tặng tôi một nụ
cười chúc ngon miệng
tươi rói. Đó là gia vị
món ăn ngon nhất mà
tôi từng biết. Hôm nay
cũng vậy, cô ấy nhìn tôi
mỉm cười thật xinh, hai
cái ma căng ra, ko có
lúm đồng tiền nhưng
nhìn duyên và yêu lắm.
Hàm răng đều và trắng,
tuy ko có răng khểnh
nhưng hé lộ ra từ đôi
môi hồng căng mọng
khiến chúng trở nên đẹp
vô cùng và cũng thật là
duyên. Nhưng hơn cả đó
là đôi mắt sáng ngời,
long lanh khi cười. Tôi
yêu tất cả những gì
thuộc
về cô ấy, cái vẻ bề ngoài
mà trong mắt tôi là vô
cùng đáng yêu và xinh
đẹp; cái tâm hồn tuy trẻ
con, mong manh và tinh
quoái nhưng ẩn náu và
chứa đựng những nét
đẹp hơn hẳn những người
con gái khác mà tôi
từng biết . Là sự chân
thành, mạnh mẽ và có
chút hoang dại. Là một
chút kì bí, và cả những
điều sâu sắc nữa.
Thanh Mai xiên miếng
bánh mì lên, nhưng đôi
mắt cô ấy chợt nhíu lại.
Tôi liếc nhìn sang tay
phải cô ấy. Vết bỏng đã
phồng rộp và căng mọng
nước. Tôi biết cô ấy đang
đau. Tôi khẽ đỡ lấy cái
xiên rồi xiên lấy miếng
bánh mì khẽ cười:
- Há to nào em yêu! - Cô
ấy mỉm cười , há cái
miệng to tướng đón lấy
miếng bánh mì từ tôi và
vẫn cái kiểu nhai nhồm
nhoàm một cách ngon
lành. - Mồm em to thật
đấy. - Hút chụt một hụm
sinh tố cô ấy cười toe. -
Đâu có, tại dạ dày em to
đấy chứ!.
Nhìn Thanh Mai ăn đó là
một sở thích của tôi. Cô
ấy khác hẳn những người
con gái khác, chẳng lấy
đâu xa chính là chị gái
Thanh Trúc của cô ấy.
Trong khi Thanh Trúc
rất giữ ý tứ trong việc ăn
uống, điều đó tạo nên vẻ
thanh lịch cho cô ấy,
nhưng với Thanh Mai, cô
ấy coi việc ăn uống ko
phải là sự trình diễn. Cô
ấy ăn hết mình với sự
ngon miệng của món ăn
đem lại, có thể cô ấy vô
duyên nhưng cô ấy biết
trân trọng công sức mà
người nấu bỏ ra. Đó hẳn
là điều mà ko mấy những
cô gái "lịch sự" trong ăn
uống có đc!
Loáng một cái thời gian
một tháng đã trôi qua.
Mẹ tôi và mẹ vợ tương
lai đã trở về sau một
tháng đi chơi đầy vui vẻ.
Còn chúng tôi thì buồn
rười rượi, bởi họ về đồng
nghĩa với những ngày
tháng đc ở bên nhau
thật nhiều của chúng tôi
ko còn nữa. Chúng tôi lại
phải quay trở về với hoạt
động tình báo "10h
đêm"!
Tôi vừa đi làm về mẹ đã
bắt tôi ngồi xuống nói
chuyện. Ko biết có việc
gì mà mẹ tôi có vẻ vui
lắm. Chắc là dư âm của
đợt đi chơi Sài Gòn vẫn
còn.
- Có chuyện gì quan
trọng ko mẹ?
- Sao lại ko, là chuyện hệ
trọng của cả đời con đó!
- Mẹ tôi nói đến đây tôi
đã linh cảm có điều sắp
sảy ra với chúng tôi rồi.
- Là sao vậy mẹ?
- Còn sao với trăng gì.
Mẹ và bà Thanh vừa đi
xem bói về. Năm nay là
năm tốt để dựng vợ gả
chồng với cả con và
Thanh Trúc đó. Thật may
bà Thanh cũng ưng ý
con lắm. Bà ấy còn khen
con dữ hơn cả mẹ khen
Thanh Trúc ý. Hai người
bọn mẹ quyết định rồi,
trong năm nay sẽ tổ
chức đám cưới cho hai
con.
- Dạ?